Người ta ví phá Tam Giang như một dòng sông đã sinh ra biển cả mênh mông từ muôn kiếp trước.Thực hư của sự ví von đó thế nào thì tôi cũng như bạn chẳng biết mô tê răng rứa bao giờ đâu.
Chiều chưa buông xuống kịp, mà ánh hoàng hôn đã vội níu kéo đất trời với biển khơi như gần hơn. Gần lắm bạn cũng như tôi không còn nhận ra đâu là biển đâu là trời cao nữa. Hình như chân của trời đã lún sâu vào lòng biển khơi bao la.
Chiều buông khi cuối ngày nắng hạ đã về mà trên phá Tam Giang, gió từ khắp bốn phía cứ lồng lộng thổi. Đứng trước biển lòng đã thấy mênh mông ngập tràn. Đứng trước đầm phá Tam Giang thấy tâm hồn còn mang hơi mát rượi làm lạnh cả lòng người. Sóng cứ nhấp nhô nô đùa, xô vỗ vào mạn thuyền. Bất chợt làn gió to làm ngã nghiêng xô đổ tứ tung những bọt nước tung lên bờ cát.
Ngồi trên bờ cát mà ngắm trời nước nơi này, mới thấy hết vẻ đẹp khó có thể tả hết bằng lời về thiên nhiên và đất trời mênh mông kia. Trong bóng chiều của ráng vàng hoàng hôn tim tím đó. Bạn cứ ung dung thong thả trải rộng tầm mắt mình. Để lặng ngắm ánh hoàng hôn đang buông lơi như níu kéo bao điều.
Thật ngỡ ngàng đến xuyến xao lòng người. Sóng nước đất trời giao hòa, tạo nên một cảnh sắc tím thẫm, làm ướt đẫm cả một tâm hồn. Màu đo đỏ của ánh hoàng hôn buông. Màu loang loáng xanh thẫm của nước, sự lăn tăn của những con sóng tung bọt trắng. Thật khó có thể để hiểu hết cảm xúc lúc này. Xuyến xao,rung động là lòng chao nghiêng theo bóng hoàng hôn thanh thoát yên ả lạ thường đó.
Một nỗi nhớ sâu lắng thiết tha đến nao lòng. Sự mênh mông chập chùng của sóng. Trong muôn vạn cái sắc màu ráng vàng, ráng đỏ tim tím ấy, còn có cả mây trời chìm vào trong bóng hoàng hôn. Mà không có con đò nào chở hết được cảnh sắc và những gam màu biên biếc tim tím ấy.
Tất cả rất đỗi bình yên và thanh bình đến lạ. Tâm hồn hòa vào trong ánh mắt nhìn. Để lại một khoảng không gian bình yên thanh thản trong tâm hồn người.Không như như không thể, để có được cảm giác yên ả lúc này được. Tím hoài mong pha lẫn trong màu đo đỏ thật ngỡ ngàng lung linh. Bình minh của ngày mới càng rực rỡ bao nhiêu thì hoàng hôn càng đằm thắm thiết tha dịu dàng về cuối ngày nhiều hơn thế.
Cứ lặng lẽ như không hề có sự vội vã bao giờ. Cứ nhẹ nhàng buông lơi như níu kéo. Nuối tiếc chăng? Hờ hững hay vô tình chăng? Cứ mặc nhiên, cứ thôi kệ trước một chiều đang chao nghiêng. Một không gian bình yên đã phủ xuống mặt nước Tam Giang trong chiều thật đẹp biết bao.
Có thể điều bình yên luôn làm khuây khỏa tâm hồn bạn lúc này. Chính là những ánh hoàng hôn này đây. Đắm say mê mãi trong cảm xúc bình yên. Bình yên sau một ngày đầy lo toan vất vả. Bình yên sau một ngày có ít nhiều bận bịu. Có gì hơn thế nữa khi ngồi ngắm chiều hoàng hôn rơi.
Chiều về. Mặt trời đã xuống dần, ráng vàng cả một góc không gian.Miền trung quê tôi là vậy, suốt đời cứ mộc mạc đơn sơ và bình dị như chiều hoàng hôn đang buông xuống mặt đầm phá Tam Giang chiều nay. Hãy đến đây và cảm nhận đôi điều, mà có đến mới thực sự hiểu.Nếu như chưa đến thì chưa bao giờ hiều hết được điều bình yên, sự nhẹ nhàng của ánh hoàng hôn đâu. Có thể những bóng hoàng hôn ấy sẽ làm ngỡ ngàng ít nhiều cho cảm xúc trong tâm hồn bạn.
Miền trung ngày đầu tháng 6 – 2011
(theo blog.yume)
Ảnh số 5 thật nhất. Ảnh số 3 và số 6 hơi lạm dụng mầu xanh.
Trả lờiXóaCâu này có thể do tác giả quá yêu quê mình nên thể hiện chưa được mạch lạc cho lắm:
" Bình minh của ngày mới càng rực rỡ bao nhiêu thì hoàng hôn càng đằm thắm thiết tha dịu dàng về cuối ngày nhiều hơn thế." Nếu được phép thì xin được sửa thành:
" Bình minh của ngày mới càng rực rỡ bao nhiêu thì hoàng hôn càng đằm thắm thiết tha dịu dàng bấy nhiêu"
Tác giả đang ở trong tâm trạng không được vui lắm. Tác giả có vẻ không ưa lắm sự ồn ào náo nhiệt, sự hối hả mà thích im lặng suy tư. Nếu tác giả có thời gian hãy đọc " Bầy chim sẻ đã về" để buồn :
http://vn.360plus.yahoo.com/vinhna3483/article?mid=462&prev=471&next=459
Xin lỗi tác giả vì những nhận xét không được phép này.