Ngày lập thu đã qua tự buổi nào, cái nắng cuối hạ sót chút hanh hao níu kéo nhưng chẳng thể dấu nổi trong mình cái se lạnh mỗi sớm mai. Vậy là cái khoảnh khắc thời gian đã vắt sang khoảng cuối một năm “Vàng bay mấy lá năm già nửa”(Tản Đà).
Thu đã sang từ hôm qua hay hôm nay vẫn còn đang chùng chình nửa bước. Từ những nẻo dường rất ra, từ những con ngõ nhỏ rất vòng vo, thu đã tràn về trong bâng khuâng và lạ lẫm. Nếu cứ đợi đến khi liễu rũ mình buồn lặng mới nhận thấy tín hiệu thu thì có lẽ thu đã sắp qua mất rồi. Mùa thu nay không còn quá lạnh lẽo để cảnh và người buồn thê thiết như trong những bài thơ mới năm nao.
Chưa bừng lên sắc vàng rực rỡ nhưng mùa thu vẫn tươi vui trong trẻo và ấm áp biết bao nhiêu. Sương chỉ mờ giăng giăng buổi sớm như gần như xa, như ảo như thực, cái heo may chỉ đủ thỏa mãn cơn thèm chút lạnh sau những ngày nắng đổ lửa của mùa hạ. Có lẽ, mùa thu Hà Nội là đậm chất mùa thu nhất. Dấu chân lặng lẽ của thời gian ngay lập tức để lại dấu vết. Cho dù có dấu mình đến đâu, thu cũng không thể nào qua mắt được những hàng cây đang ngăn ngắt xanh lá. Lá tự đổi màu vàng: bắt đầu từ cái gân mỏng manh cho đến khi chín vàng cuống lá, rồi ào ào đổ giữa chiều thu.
Hồ Gươm chiều thu
Người ta nói mùa thu con người vì lạnh mà tìm đến nhau xây tổ ấm. Điều này liệu có đúng hay không ? Nếu vì giá rét mà tìm đến nhau có lẽ người ta sẽ đợi mùa đông. Mùa thu, những đôi uyên ương xây tổ bởi cái không khí mùa rất đỗi dịu dàng và thanh khiết. Không quá chói chang nắng, không có cái giá rét gió bấc, chỉ thoảng lạnh đấy, rồi lại thoảng bừng lên sắc ấm lung linh. Có người bảo, mùa thu là mùa dửng dưng. Nó dủng dưng vì cái thời tiết lững đững khó đoán của mình.
Ai biết ngày mai sương có giăng xa, heo may có thổi, hay bỗng nhiên lại ấm nóng như mùa hè. Mùa thu, cái cảm xúc tràn ngập lòng người dâng tràn lên ánh mắt. Chính vì thế có những điều chẳng cần nói vẫn được gọi thành tên “Bóng chiều không thắm không vàng vọt / Sao đầy hoàng hôn trong mắt trong”. Và khi tình yêu lên ngôi, người ta tìm đến nhau, tìm đến hạnh phúc lứa đôi. Trong vườn Bách Thảo, những cô dâu đang tìm cho mình một góc đẹp nhất để tạo hình. Người nghệ sĩ nhiếp ảnh muốn giăng thêm chút lá vàng mơ cho tấm ảnh nghệ thuật của mình thì cơn gió đi qua như kẻ giật dây, nghiêng cả trời lá vàng ào đổ. Đẹp đến mê hồn! Hèn chi, cứ đợi thu người ta mới quyến định tổ chức ngày lễ trọng đại của mình. Thu về giữa lòng Hà Nội “Dọc những đường thu muôn nẻo ấy/ Rất nhiều nghệ sĩ nhớ xa xôi” .
Bên phố cổ, mái ngói thâm nâu cong mình hứng lá, vẻ thâm trầm xếp mái một chiều nghiêng. Chao ôi, cái cảnh sao mà khiến người ta phải nao lòng đến thế. Muốn níu giữ lại cái khoảnh khắc này cho riêng mình biết bao nhiêu. Nhưng đó là không gian thu rất đặc trung của Hà Nội - là của chung mọi người. Ai có tấm lòng đa mang nghệ sĩ sẽ thấy luyến tiếc nhiều hơn mà thôi.
Hoa sữa Hà Thành
Trong các con ngõ nhỏ, mấy cô bán gánh hàng dạo đang gánh cả mùa thu. Vẻ quê mùa qua giọng nói chân chất, chiếc nón lá đội che nửa gương mặt. Đôi quang gánh nhẹ như gánh mây chỉ có nắm rơm xanh mướt, chiếc lá sen to đùng đậy hững hờ cho hương cốm tỏa ra. Cái màu xanh của hạt gạo non thơm dẻo khiến thực khách muốn nhìn ngắm hơn thưởng thức. Từng hạt trong đến nõn nà. Cốm làng Vòng đấy, nhờ mùa thu cũng được người ta tìm đến nhiều hơn. Không biết bởi cốm làm dậy hương thu hay vì tiết thu làm cho hương cốm nức mùi. Chỉ biết người ta nhắc đến Hà Nội-mùa thu là nhắc đến cốm làng Vòng.
Thú vui ẩm thực dân dã có từ lâu đời đã ăn sâu vào nếp sống. Thành ra cứ đến thu, cô bán hàng rong lại quẩy cả mùa cốm đi khắp phố phường. Mùa thu, ngày và đêm có sự xoay vòng đến tài tình. Khi nắng vừa tắt sớm, thinh không yên ắng không tối thẳm mà trăng trăng màn sương giăng. Trong cái hơi ẩm lành lạnh ấy, có những loài hoa khe khẽ cựa mình. Mùa này, ai đi qua đường Nguyễn Du, hẳn thoang thoảng nhớ mùi hương hoa sữa. Hàng hoa sữa vẫn vươn cao đứng đó nhưng sẽ nở hoa sau bởi chúng đã già, đã trải sương và trổ biết bao nhiêu mùa hoa, nay cũng đã kém nhạy cảm hơn.
Những cây hoa sữa trổ hương sớm thường là những cây hoa sữa mới trồng. Đêm, một cụm hoa trắng ngà đầu bông đủ tỏa hương chảy dài cả con phố, nồng nàn như bao mùa thu đã qua. Ai đi xa Hà Nội, đến mùa này lại nôn nao nỗi nhớ: một khoảng trời, một khoảng hồ ngăn ngắt xanh; một con đường, một ngõ nhỏ vắng teo phủ lá; buổi sớm heo may, đêm đêm sương giăng lạnh, khoác chiếc áo mỏng đi giữa thu. Tất cả những khoảnh khắc ấy, mỗi mùa thu đi qua đều vô tình tích lại và in đậm trong tâm hồn không gọi thành tên. Để đến ngày chia xa Hà Nội mới bùng lên trong nỗi nhớ - nỗi nhớ cũng dịu êm như mùa.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét