Gọi là màu phố nhưng cụ thể là màu gì nào ai biết ? Phải chăng đó là cảm giác chộn rộn của lòng người khi thấy mùa hoa trổ trên phố các sắc khác nhau. Nếu mỗi loài hoa là một nốt nhạc thì Hà Nội quanh năm chìm trong những bản đàn êm dịu. Ai lớn lên nơi Hà Thành lại không gắn bó với một con phố, một ngõ nhỏ và cả một màu hoa kỉ niệm của riêng mình.
Bắt đầu từ độ tháng hai, một góc hoa ban tím giữa lòng Hà Nội đã khiến người ta ngỡ ngàng, tưởng như lạc giữa miền tây Bắc hoang sơ. Cánh ban mỏng manh nhưng ken nhau mơ màng tím. Qua tháng Tư, bằng lăng còn đang tím ngắt, phượng đã nóng bỏng bung sắc hoa đốt đỏ cả khoảng trời xanh. Tiếng ve đệm cho bản đồng ca mùa hạ rộn ràng quá đỗi. Ấy cũng là thời điểm duy nhất trong năm, âm thanh phố phường bị át hết tiếng còi xe và chỉ còn tiếng ve bên tai da diết.
Sắc tím bằng lăng
Tháng sáu, cây sấu hiền lành là thế cũng cố lách ra từ kẽ lá những chùm hoa li ti. Sắc thanh mà hương đậm. Có những lúc cơn gió ào qua, ngỡ sao rơi trên vai áo, thì ra cây sấu bên đường vừa rụng cuống những chùm hoa đầu mùa. Đến giờ, khi bằng lăng chỉ còn là chùm quả tròn trĩu chịt, phượng cũng tút mình để lại một màu xanh, nắng thì vẫn thế, màu phố lại rực rỡ hơn mà không chói mắt. Ấy là lúc phố đã nhuộm đẫm sắc vàng.
Thật lạ! Có những lúc, màu sắc phố phường làm cho ta ngỡ ngàng đến khó tin. Mới đó phố như bức tranh xanh, thoắt cái đã tím ngắt bằng lăng; vừa thấy nôn nao bởi màu phượng đã thấy chỉ còn lại của tháng sáu vàng rực cả góc trời. Hàng điệp lặng mình tỏa màu, không chói lóa cũng chẳng buồn man mác nhưng điệp khiến người ta gợi nhớ về kỷ niệm hơn cả. Những cơn mưa đầu mùa dội xuống, thoáng ồn ào rồi trở lại yên bình. Điệp lặng lẽ thả từng chùm gợi nhớ, sắc vàng trải cả lối đi. Có những lúc bước chân cũng ngần ngại sợ làm nát màu hoa ký ức. Cậu học trò mải mê bên trang vở, qua mùa thi chỉ còn vương những cánh cuối mùa.
Hà Nội trong tranh Bùi Xuân Phái
Trong các loài cây trổ hoa vàng ở Hà Nội, có lẽ đặc biệt nhất là hoàng phi yến. Cả một năm âm thầm đứng đó câm lặng rồi một sớm thức dậy phủ một màu vàng óng ả, mềm mại. Như thể, thời gian tích trữ dinh dưỡng bấy nhiêu năm, cây chỉ để trổ một mùa vàng đến thế. Khó có thể đừng suýt xoa khi thấy những cánh hoa mơ hồ như chiếc chuông gió nhỏ rung rinh. Có ai đủ kiên trì nán lại, nghe thứ chuông vô âm khiến lòng người cồn cào ấy. Có những lúc tôi cứ ước ao, nếu như con phố nào cũng chỉ trồng toàn hoàng yến, Hà Nội sẽ biến thành biển vàng lung linh trong nắng hạ. Nhưng một góc Hà Nội rực lên chẳng phải cũng tốt hay sao. Nhìn từ trên cao, có lẽ Hà Nội được ghép lại từ nhiều màu sắc mà nổi bật nhất sẽ là sắc vàng của hoa hoàng yến.
Phố phường cựa mình mỗi giờ mỗi ngày. Cuộc sống quá ồn ào và có được mấy người sống chậm lại một chút để thấy màu hoa đan cài nhau giữa lòng thành phố. Để thấy mình còn yêu, còn gắn bó với chốn Thăng Long xưa, để biết rằng phố cũng có hồn, mỗi sắc là một tâm trạng riêng.
Tháng sáu ! Nắng ! Và phố vẫn vàng màu hoa. Mai này ai đó xa Hà thành, biết đâu, trong nỗi nhớ giật mình chợt hỏi: mùa này, phố đổ màu gì ?
-------------
Nhớ và vẫn nhớ, tiếng ve kêu inh ỏi trong ngày hè... nay còn đâu.... Hồi xưa ấy... qua các hàng cây bên hồ Hale trong ngày hè, từng gốc cây vẫn đầy xác ve... bây giờ ve đi đâu về đâu ... hay cứ mỗi buổi sáng tinh mơ bước đi trên từng góc phố... và mùi của phố, của hương cau, hương hoa móng rồng... Ôi phố của tôi !
Hà nội giờ này chỉ còn bụi và khói xả của xe gắn máy. Phố phường chỉ thấy tòan du côn mặc quần áo công an. Còn đâu tiếng ve sầu kêu và hồ Tây thơ mộng? Hà nội đã bị 1 lũ ngợm biến thành 1 đống hổ lốn, buồn thay.
Trả lờiXóaHà Nội mộng mơ, duyên dáng, trầm lặng ...
Trả lờiXóaCòn trong ký ức, trong nỗi nhớ mà thôi...